Một ngày ở Quy Nhơn – Chuyến phiêu lưu tuổi 16 của những tâm hồn rực rỡ
Khi ánh nắng đầu hè bắt đầu rót mật lên những mái nhà nhỏ ở Phù Cát, năm gương mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống đã cùng nhau khởi đầu một hành trình đáng nhớ – một chuyến đi không chỉ đơn thuần là “đi chơi”, mà là chuyến phiêu lưu của tuổi trẻ, của tình bạn, của ký ức khó phai mang tên “Quy Nhơn – một ngày đáng giá”.
" buổi chiều sau chuyến đi chơi "
Nguyễn Đình Long (biệt danh “Long Ấn”) – chàng trai với nụ cười lấp lánh và ấn tượng – đóng vai trò như “trưởng nhóm không chính thức” . Bên cạnh cậu là những cái tên quen thuộc ở Trường THPT Số 1 Phù Cát: cô nàng hoạt bát Đỗ Nguyễn Minh Anh, dịu dàng nhưng không kém phần tinh nghịch Lê Khánh Linh, chàng trai vui tính Cù Đức Nhân, và đặc biệt là cô bạn cá tính với chất riêng Thái Võ Minh Hằng.
8 giờ sáng, chuyến xe nhỏ rời thị trấn Ngô Mây, mang theo tiếng cười rộn rã và những trái tim háo hức hướng về thành phố biển Quy Nhơn – nơi mà chỉ nghe tên thôi cũng đã gợi lên màu xanh của trời, của biển, của thanh xuân.
Điểm dừng đầu tiên là một quán ăn sáng nhỏ ven đường – nơi họ cùng nhau bắt đầu hành trình bằng những tô bún nóng hổi và ly sữa đậu thơm lừng. Nhưng niềm vui thực sự bắt đầu khi cả nhóm tiến thẳng đến Phố Tường Bích (PTB) – thiên đường của màu sắc và ánh sáng.
web: Photobooth Quy Nhơn
Những bức tranh tường sống động trở thành phông nền hoàn hảo cho hàng chục bức ảnh “chất như nước cất”. Mỗi góc phố, mỗi nụ cười là một mảnh ghép nhỏ tạo nên bức tranh lớn mang tên “thanh xuân”.
Không dừng lại ở đó, họ tiếp tục di chuyển tới siêu thị BigC, nơi không chỉ có rạp chiếu phim hiện đại mà còn là “thiên đường tuổi teen” đích thực. Bộ phim điện ảnh họ xem – dù chưa biết tên – nhưng chắc chắn đã được lưu giữ trong ký ức bằng những trận cười không dứt, ánh mắt háo hức và… một vài giọt nước mắt bất ngờ ở đoạn cao trào.
"bộ phim mà chúng tôi xem "
Sau phim, bụng đói đánh thức những khao khát ẩm thực. Jollibee trở thành “bến đỗ” tiếp theo – nơi những chiếc mì cay, gà rán nóng hổi, và khoai tây chiên giòn tan được “giải quyết” trong tiếng nói cười rôm rả. Một bữa trưa đơn giản nhưng đong đầy niềm vui.
" jolibeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee "
Và như bất kỳ hành trình trọn vẹn nào, chuyến đi khép lại bằng khoảnh khắc ngồi bên biển Quy Nhơn
Họ lặng người trước vẻ đẹp bất tận của biển khơi – mặt nước xanh ngắt như chạm vào trời, gió mơn man từng sợi tóc, và sóng vỗ nhè nhẹ như tiếng lòng đang thầm thì những ước mơ tuổi trẻ.
Không ai trong số họ nói lời hứa hẹn, cũng chẳng cần viết ra bất cứ điều gì. Bởi tất cả đã được khắc sâu vào trái tim – về một ngày đẹp đến nao lòng, một tình bạn chân thành, và một thời thanh xuân rực rỡ như mặt trời vừa lặn sau đường chân trời Quy Nhơn.
Và biết đâu, vài năm nữa, khi mỗi người một ngả, họ sẽ nhìn lại ngày hôm nay – và mỉm cười.